Trang chủ
Câu chuyện Slowly  
Waysofseeing
Waysofseeing | 🇭🇰 Hồng Kông
Mình luôn cảm thấy biết ơn bởi sự tin tưởng vô hạn của anh ấy, mình biết mình là một trong số người ít ỏi có được đặc quyền đó.

Originally written in English. Translated by Siestaaa.

Đây chẳng phải là lần đầu tiên mình viết một câu chuyện và vì thế những nội dung của chúng không ngừng biến đổi. Dù cho đây chỉ là một trong số rất nhiều sự thật trong câu chuyện của mình nhưng mình đã lấy hết can đảm để viết nó đấy. Và bản thân hy vọng rằng những cảm xúc và suy nghĩ của mình có thể được truyền đạt đi phá vỡ cả khoảng cách và sự khác biệt của chúng mình.

Đó là một ngày vào tháng 9 năm 2018 khi bản thân mình đã cảm thấy kiệt sức vì những cuộc trò chuyện nhỏ trên các ứng dụng hẹn hò, đó là không kể đến những thao tác vuốt vô tận để bật/ tắt kết nối với một người hoàn toàn xa lạ với mình. Vì thế mình đã đi đến quyết định xóa tất cả các ứng dụng mình có, ngừng vuốt để tìm kiếm “một ai đó” và tự tìm cho mình một liều thuốc giải độc cho hẹn hò qua mạng. Đó là khi Slowly, một ứng dụng từng được bạn mình giới thiệu bỗng chốc xuất hiện trong đầu mình.

Viết thư cho ai đó theo cách gần như ẩn danh sẽ tính tự do và thoải mái rất cao luôn đấy, nhất là đối với người đã gần như quên mất vẻ đẹp và chiều sâu có thể có của các mối liên hệ giữa con người với nhau như mình. Thật nhanh chóng làm sao, mình bắt đầu trao đổi thư cho một vài người và đặc biệt trong số đó có một bức nổi bật hơn hẳn so với số còn lại.

Ngay từ lúc bắt đầu anh đã va vào sự chú ý của mình. Người ấy tự giới thiệu là người Ireland gốc Hoa, ông nội từng sở hữu một công ty taxi ở chính tại thành phố mình – Hong Kong. Mình lúc đó vì tò mò và nhiệt thành nên đã phản hồi anh ấy ngay.

Chúng mình bắt đầu với một vài điều nhẹ nhàng nhưng mang tính cá nhân như chia sẻ với nhau bảng màu âm nhạc hay nói về những trải nghiệm du lịch. Lâu dần chúng mình đã tìm hiểu thêm nhiều điều hơn về nhau như là về quê hương này, đam mê này và cả về cuộc sống đời thường nữa. Những bức thư dần trở nên thân thiết hơn khi chúng mình cùng triển khai một “nghi thức” đặt cho nhau những biệt danh và kết thúc những bức thư với một câu chia tay bằng tiếng mẹ đẻ của bọn mình. Bọn mình đã viết thư cho nhau đến nỗi mà cuối cùng, chúng mình đã ngừng hẳn viết thư cho những người khác.

Bất chấp khoảng cách 9,900 km giữa hai đứa, chúng mình đã tự hình dung ra một hòn đảo nguyên thủy được tạo ra và chia sẻ bởi hai đứa và ở đó có cả những linh vật nữa nha. Chúng mình vui vẻ và không biết xấu hổ khi tự nhận mình là Vua và Nữ hoàng của hòn đảo tưởng tượng này – thậm chí ở đó bọn mình còn phân công nhiệm vụ cho nhau nữa đấy! Nói theo một cách khác, những tưởng tượng của chúng mình đã có thể trở thành hiện thực nếu bọn mình cùng lên kế hoạch gặp gỡ ở Châu Âu. Mặc dù điều đó đã không xảy ra, nhưng điều đó cũng không ngăn được mối quan hệ của chúng mình đã phát triển lên những nấc thang mới.

Lúc đó là đầu tháng 11, và tự nhiên anh ấy mất nhiều thời gian hơn bình thường để trả lời thư của mình. Khi sinh nhật của mình đang đến gần, mình đã mạnh dạn hỏi anh về một bức thư chúc mừng sinh nhật phiên bản đặc biệt, là bức thư mà mình có thể cầm trực tiếp trên tay và cũng là cách để anh có thể chuộc lỗi cho những câu trả lời chậm của mình. Anh ấy đã không làm kịp nhưng cũng khiến mình vẫn mỉm cười trong suốt cả ngày sinh nhật bởi cố gắng của anh. Người đó đã làm bản thân mình rất ngạc nhiên khi có một bó hoa hướng dương xinh xắn mà anh ấy đã đặt hàng trực tuyến và nó được giao đến tận nhà của mình luôn đấy! Ai mà có thể đoán trước được điều này cơ chứ?!

Sự ngây ngất của mình là thứ không thể nào diễn tả hết được, chúng bắt nguồn từ cái hạnh phúc mà mình cảm nhận được bởi hành động ngọt ngào của anh dù cho chúng mình thậm chí chưa gặp nhau. Nhưng cảm xúc ấy đủ mạnh mẽ khiến mình can đảm để cảm ơn anh mặc dù chỉ bằng những tin nhắn hay là một nụ hôn nhẹ nhàng trên má người.

Mình hạnh phúc vì bó hoa anh gửi và cả vì bài thơ “Slowly” tuyệt đẹp mà anh ấy viết bằng tay, và mình thể hiện sự lãng mạn của bản thân bằng cách gửi cho anh sự trân trọng của mình đối với lời nhắn chúc mừng sinh nhật không cầu kỳ hoa mỹ của anh, cũng như  với một tấm thiệp xinh xắn được minh họa bằng hình ảnh hòn đảo của hai đứa. Từ ngày đó chúng mình bắt đầu gửi cho nhau những bức ảnh của cả hai trên Slowly, viết về những địa điểm và hoạt động chúng mình nên khám phá khi đi du lịch cùng nhau mặc cho thời gian sớm hay muộn có thể thực hiện.

Từng chút một, những biểu hiện và cử chỉ yêu thương của chúng mình đã trở thành chất xúc tác cho mối quan hệ mập mờ. Mình gần như không thể coi anh ấy chỉ là một người bạn đơn thuần và cảm thấy có một sự giao thiệp lãng mạn ở đây, mình khá chắc chắn rằng anh ấy cũng cảm thấy như vậy.

Dần dần mọi thứ trông có vẻ đầy hi vọng cho đến khi anh ấy ngỏ lời bàn bạc thảo luận về sự tiến xa có thể có ở mối quan hệ này trước khi lên kế hoạch du lịch cùng nhau. Nó đã làm mình giật mình đấy. Vì mình sợ rằng mình đang quá nghiêm túc trong mối quan hệ này nên mình đã hỏi ngược lại câu hỏi cho anh ấy. Mặc dù thế, anh ấy cuối cùng đã không trả lời thư như bình thường anh thường làm. Anh nói xin lỗi và anh cần thêm thời gian. Trong cùng bức thư đó, anh ấy đã cởi mở và chia sẻ những tổn thương thời thơ ấu và các vấn đề sức khỏe tâm thần với mình, cái mà anh cho rằng là những điều về anh ấy mà đáng lẽ mình nên tìm hiểu trước bất cứ điều gì khác.

Mình cực kỳ quan tâm đến sức khỏe của anh nên đã yêu cầu anh ấy đừng lo lắng quá nhiều về bức thư chưa trả lời, và cố gắng thấu hiểu những khoảng thời gian đen tối mà anh đã trải qua để khiến anh trở thành như hiện tại đồng thời tìm hiểu về ý nghĩa của chúng đối với anh ấy. Mặc dù mình không nhận được câu trả lời mà mình rất muốn biết, nhưng mình rất biết ơn vì sự tin tưởng của anh ấy, mình biết mình là một trong số ít những người có đặc ân đó.

Cảm xúc của mình càng trở nên mạnh mẽ hơn sau khi bọn mình tâm sự với nhau về sự giáo dục, về nỗi sợ hãi và cả những khía cạnh ít được biết đến. Đến nỗi mà mình không thể kiềm chế việc gửi cho anh ấy tin nhắn đầu tiên không mất thời gian chờ đợi vào ngày Giáng sinh, ngay sau đó là một tin nhắn khác vào ngày đầu năm mới, mặc kệ sở thích của anh ấy là giữ cuộc trò chuyện của chúng mình chỉ trên Slowly.

Chẳng bao lâu sau chúng mình bắt đầu gửi nhiều tin nhắn hơn, trêu chọc nhau và trao cho nhau những thứ lãng mạn. Tuy nhiên trong đầu mình vẫn lảng vảng câu hỏi chưa được trả lời. Mình vui vẻ nhưng cũng lo lắng rằng mọi thứ chẳng qua chỉ là ảo tưởng: nó giống như sống trong một bong bóng thần tiên đang lớn dần lên nhưng cũng có thể vỡ bất cứ lúc nào.

Cho đến một ngày, mình không còn giữ được sự tò mò / bất an của mình nữa. Mình đã đề cập về mối quan hệ nhưng mình ít nhận ra rằng cuốn tiểu thuyết Slowly mà chúng mình đang viết cùng nhau cuối cùng cũng sắp đến hồi kết.

Ngay tối hôm đó, cả hai chúng mình đều thừa nhận có tình cảm với nhau. Nhưng mà anh cũng nói rằng anh có rất ít tự tin trong việc duy trì một mối quan hệ lãng mạn – chứ đừng nói đến mối quan hệ bị chia cắt bởi khoảng cách bởi vì những chuyện trong quá khứ của anh. Mình thất vọng vì nỗi sợ hãi và thiếu tự tin của anh đối với tương lai, nhưng mình cũng hoàn toàn hiểu những bất an đến từ đâu. Bản thân mình cũng đã trải qua một mối tình yêu xa thất bại, mình chắc chắn rằng một tình yêu xa sẽ không có kết quả nếu không có niềm tin chung, chưa kể đến là không thể nản lòng trước rất nhiều trở ngại xảy ra.

Rất nhanh chóng, tính hợp lý và sự phòng vệ của mình đã chỉ cho mình phải đề nghị hủy kế hoạch du lịch và ngừng ngay việc trao đổi thư từ. Người ấy, người có xu hướng suy nghĩ đầy logic đã đồng ý rằng đây là những quyết định đúng để giảm bớt nỗi đau của cả hai. Mặc dù nó hợp lý về lý trí, nhưng sự đồng thuận dừng lại của cả hai như là một cái tát vào thẳng vào cảm xúc của mình. Mình hối hận vì những lời nói thiếu suy nghĩ của mình và cố gắng thay đổi những tổn thương này ngay lập tức, nhưng nó không thay đổi được gì. Anh ấy đã có quyết định của riêng mình.

Việc cắt đứt một sợi dây liên kết bền chặt với một người rất gần gũi với trái tim mình là một điều rất khó nhất là khi người đó đã chẳng làm gì có lỗi với mình. Cho đến tận ngày hôm nay, năm tháng kể từ lần cuối chúng mình gửi thư cho nhau trên Slowly, nhiều lúc mình vẫn tự hỏi bản thân bây giờ anh ấy thế nào rồi nhỉ. Mặc dù nếu không có Slowly mình sẽ không phải trải qua mất mát và đau buồn như hiện tại, nhưng nếu không có nó, mình cũng sẽ không thể tạo ra một kết nối sâu sắc, thuần khiết và ý nghĩa với người bạn qua thư – Tất cả là nhờ vào sự giao tiếp chậm nhưng đầy chất lượng của nó.

Nền tảng này đã giúp mình thấy tất cả chúng mình giống nhau đến mức nào mặc cho sự khác biệt về tín ngưỡng, văn hóa hoặc giá trị của chúng mình. Nó cũng đã hồi sinh một cách kỳ diệu sự nhạy cảm và khả năng đặc biệt vốn đã tê liệt của mình như một người bình thường: về việc lắng nghe nhưng không phản ứng, về sự đồng cảm với người khác, về cả yêu thương đi kèm với dễ bị tổn thương – ngay cả khi những đau buồn được mang đến nhiều như những niềm vui.

Trước đó, người bạn của mình và mình đã hứa sẽ viết thư cho nhau hai lần một năm. Mặc dù mình không biết liệu điều đó có còn xảy ra hay không, hay là cả hai có thể gặp nhau trong tương lai hoặc không, nhưng mình rất biết ơn vì chúng mình đã từng tiếp tục tâm sự tỉ tê với nhau ngay khi đã không có một ai ở lại vì chúng ta tại thời điểm đó. Cứ coi như mình quá lạc quan và tự tin, nhưng mình sẽ luôn tin rằng mình luôn có một vị trí đặc biệt trong trái tim người, giống như việc người luôn có một vị trí trong trái tim mình.

The lovely sunflowers he sent me.

 Gửi câu chuyện của bạn

SLOWLY

Bắt đầu kết nối với Thế giới ngay!

4.7   8 Tr+