Trang chủ
Câu chuyện Slowly  
peapeach
peapeach | 🇨🇳 Trung Quốc
Lựa chọn của Biên tập viên
Chuyện này nghe có vẻ sáo rỗng, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình lại kết bạn với một người lạ hoắc, ở bên kia quả địa cầu.

Originally written in English. Translated by YuannYuannn.

Cho đến khi tôi tình cờ xem được phim “Mary and Max” ( IMDB ). Tôi đã bị tình tiết làm cho cảm động, vào cái thời điểm mà tôi đang rối bời bởi một mớ rắc rối, như là lo lắng cho tương lai mông lung, mâu thuẫn với bố mẹ, tôi thậm chí đã trải qua những cơn trầm cảm cả nặng lẫn nhẹ. Lần đầu tiên trong đời tôi mò lên Google và tìm kiếm cụm từ “Làm thế nào để tìm bạn qua thư”, và loạt kết quả dẫn tôi đến với trang web của Slowly trong store ứng dụng. Ngày đầu tiên đăng nhập, tôi gặp Andrew, người khiến tôi có cảm giác vô cùng mạnh mẽ rằng chúng tôi sẽ cực kỳ họp cạ với nhau, khi mà tôi có thể cảm nhận được anh ấy là người thế nào chỉ qua phần thông tin cá nhân. Tôi gửi lá thư đầu tiên của mình cho anh ấy, chỉ đơn giản là giới thiệu bản thân, Như tôi mong đợi, tôi nhận được thư đáp lời vào ba ngày sau đó, và câu chuyện của chúng tôi bắt đầu.

Mary and Max
Mary and Max ( via GIPHY )

Andrew học tại một trường đại học nhân văn, trong khi tôi học dược. Dù vậy, chúng tôi vẫn có khá nhiều điểm chung, ví dụ như, Andrew thích viết truyện ngắn, còn tôi làm cộng tác cho một tờ báo thời trang trong thời gian rảnh. Bên cạnh đó, chúng tôi khá là thích phim ảnh, âm nhạc và học ngôn ngữ mới. Chúng tôi cùng bình luận tình tiết phim, các nhóm nhạc, cuộc sống thành thị hay là cả chủ đề nhạy cảm như chính trị trong những lá thư đầu tiên. Tôi hưởng thụ việc trò chuyện qua thư cùng với Andrew thông qua Slowly, nhưng lúc đó, tôi hoàn toàn không hề mong đợi rằng anh ấy sẽ thay đổi vài khía cạnh trong cuộc đời tôi.

Andrew sống ở Moscow (Nga), điều đó có nghĩa là lá thư của chúng tôi sẽ phải du ngoạn khoảng 20 tiếng đồng hồ để đến được tay đối phương. Tôi thích việc chờ đợi này, và cảm thấy cực kỳ hào hứng khi thấy dòng thông báo “Một lá thư sắp được gửi tới bạn”, như một lời hứa. Trong cuộc sống khó khăn của mình, tôi vãn có điều gì đó để mà mong đợi mỗi ngày! Có một lần tôi và bố mẹ tiếp tục cãi vã qua điện thoại, bố chửi rủa tôi. Tôi không chịu nổi và viết thư kể cho anh ấy nghe. Có lần một thì được lần hai, bức thư tiếp theo, tôi quyết định cởi mở hơn với anh ấy và không giấu diếm bản thân như tôi vẫn thế đối với những người xung quanh tôi nữa. Kiểu như là, tôi ghét bố mẹ mình và chẳng bao giờ cảm thấy được tình yêu dành cho họ, tôi bị trầm cảm nghiêm trọng, tôi từng cố gắng tự tử bằng cách nhảy ra khỏi xe đang lao vù vù, tôi vào học ở một trường mà tôi chẳng hề ưa thích, phá hỏng cuộc đời mình. Không ngờ là Andrew lại có thể thấu hiểu tôi, vì anh ấy cũng từng trải qua những chuyện mà tôi đang chịu đựng. Anh ấy cũng đã từng có suy nghĩ tự sát như tôi và dạy cho tôi cách làm thế nào để khống chế được nó. Anh ấy giúp tôi thỏa hiệp với bố mẹ, nó thật sự có tác dụng. Anh ấy cũng chia sẻ cả những chuyện hài cực kỳ trong quãng thời gian trị liệu, cả hai chúng tôi cười như điên.

Tôi đã là một kẻ vô dụng trong hơn 20 năm. Tôi cực giỏi trong việc nói dối và che giấu bản thân mình, vì tôi đặc biệt để ý đến những gì người ra nghĩ về mình, và tôi bắt đầu nghi ngờ bản thân mình vì những lời chê bôi ấy. Tôi đã luôn dành quá nhiều sự quan tâm không cần thiết cho phẩm giá và tự trọng của mình, như một cách để chứng minh bản thân và không cho phép mình được thất bại một lần nào. Nhưng mà sự thật là, việc nhạy cảm quá đà khiến tôi thất bại, và cũng chính là nguồn cơn cho mọi sự khó chịu của bản thân tôi, điều mà phải đến khi gặp được Andrew ở Slowly tôi mới nhận ra được. Tôi gỡ bỏ cái mặt nạ của mình, và lần đầu tiên trong đời cố gắng trở nên thành thật hơn. Cứ như thể Andrew là một nhà tâm lý học, luôn đưa ra những lời khuyên hữu ích cho tôi vậy. Cuối cùng tôi cũng cảm thấy mình có đủ khả năng để đánh bại lại căn bệnh trầm cảm của mình và không còn phụ thuộc vào thuốc nữa. Tình tiết trong “Mary and Max” trở thành sự thật trong đời tôi.

Còn một điều mà tôi vẫn không dám chắc. Tháng 6 là tháng Pride, sau khi cẩn thận để ý thái độ của Andrew về người đồng tính và biết rằng anh ấy cũng từng giúp đỡ những một người bạn khác của anh – cũng là gay, thì tôi cũng yên tâm mà come out với anh. Ngay sau đó, mọi sự lo lắng của tôi đều tan biến hết khi anh ấy hoàn toàn thoải mái tiếp nhận và còn cổ vũ tôi. Ối trời ơi tôi hạnh phúc chết mất, tôi quá may mắn khi quen biết anh ấy. Tôi ngay lập tức mua một con tem “Cúp Bạn Thư Tay Tuyệt Vời Nhất” và dán nó vào lá thư tiếp theo gửi anh ấy.

Nhờ tất cả những điều tuyệt vời này, tôi bắt tay vào cuốn tiểu thuyết đầu tiên của mình, bằng tiếng Trung, lấy nguyên mẫu Andrew làm nam chính luôn. Anh ấy còn gợi ý vài ý tưởng cho tôi, giúp tôi sửa sang lại nội dung hay tình tiết, và tìm ra vào lỗi logic ngớ ngẩn. Tôi đã tìm lại được đam mê cho mình, và một lần nữa mong đợi tương lai đến như là tôi vẫn làm khi còn bé.

 Gửi câu chuyện của bạn

SLOWLY

Bắt đầu kết nối với Thế giới ngay!

4.7   8 Tr+